Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Sợ không trả được? Không phải. Cười vui cho dễ sống. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Còn lười và nhát, thì chịu. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Tôi ủng hộ cái đúng.
Đúng mà cũng không đúng. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Nhà văn quì bên giường vợ. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Tôi vẫn không nói lời nào… Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.