Sẽtop1

Địt em sinh viên việt nứng lồn tại phòng trọ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.

    Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.

    Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.

    - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Không gì tự nhiên mất đi. Định kiến tàn sát sự phong phú.

    Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.

    Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.

    Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Cơ bản là không muốn lắm.

    Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!

    Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.

    Người lớn thật buồn cười. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap