Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Để sống cho xong đời. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Rồi, tôi phải tập chứ.
Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Đó là một niềm an ủi. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.