Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Yêu say đắm là chơi.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Thất vọng, tụt giá rồi. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Thằng em ngồi bên phải tôi. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Tôi cười khùng khục trong họng.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.