Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Chỉ có con mèo không ngược. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Này, mày bê cái kia cho chú. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Mấy người này trông nhát lắm. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Không phải điệu cười chua chát. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.