Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Có điều, em chã thích.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Vậy mà tôi đang viết. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Còn tĩnh tâm mà viết. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.
Hoặc có nhưng không nhiều. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.