Tôi sẽ đọc loại sách cần phải gắng sức suy nghĩ và chú ý mới hiểu được. Đó là trường hợp ông Edison, một người hồi nhỏ thất học, phải bán báo, mà sau làm thay đổi hẳn nền kỹ nghệ của Mỹ. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!
Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Tôi cũng đã khuyên một nhà sản xuất phim ở kinh đô chiếu bóng Hollywood áp dụng phương pháp này. Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố.
Epitète, đại triết gia khắc kỷ khuyên ta phải đuổi những tư tưởng xấu xa ra khỏi óc, vì nó có hại cho ta hơn những mụn nhọt ở ngoài da. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít. Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đập chén đập đĩa không phải là vô cớ.
Anh ta vẫn không sao ngủ được, không sao thấy buồn ngủ như xưa. Chính sự không có lấy một mục đích nhất định, sự chạy loanh quanh hoài, như điên khùng nó sinh ra bệnh thần kinh suy nhược và biến đổi đời sống của ta thành một cảnh địa ngục. Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn.
Tiền quyên được tất cả 52 mỹ kim và không người nào đến chứng kiến vụ hành quyết "con cừu ghẻ da đen này" lại không cho đôi chút. Áp lực của mạch máu tăng lên. Chung quanh là đất cằn và hầm hố mà trong nhà thì xó nào cũng đầy những con gián.
Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ". Tôi có cảm tưởng sắp bị thần kinh suy loạn". Có đêm tôi đi đi lại lại trong phòng hằng giờ và muốn nhảy qua cửa sổ cho rồi đời".
Tôi có lời cảm ơn ông đã vạch ra những lỗi để tôi biết mà tự rèn luyện thêm". Cả vua Lear trong kịch của Shakespeare cũng la hét: "Có đứa con bạc bẽo thật đau đớn hơn bị rắn độc cắn!" Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi.
Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". Có lần, một ông phó giám đốc bắt tôi đánh lại một bức thư dài, nhưng tôi không tuân lệnh. Còn 23 phần trăm nữa nhận lời trong lần thứ nhì.
Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được. Ông già quạ quọ Thomas Carlyle nghe câu đó, liền nói mỉa: "Thì tất nhiên mụ ấy phải đành vậy"! Phải, bạn và tôi, chúng ta cũng phải nhận số phận của ta vậy chứ sao! "Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi.
Trong bốn gia đình, chỉ có tôi là đàn ông. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được. Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi".