Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Tôi làm trong năm phút. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Nhà văn quì bên giường vợ.
Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Chúng tôi làm theo luật.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.