", "Đây là vài việc xảy ra mà tôi mong rằng các ngài đừng bỏ qua. Khi Roosevelt phải tiếp một người khách, thì cả buổi tối hôm trước ông nghiên cứu vấn đề mà ông biết khách ưa nói tới hơn hết. giữ chức giám đốc khám Sing Sing rất lâu.
Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy. Cho nên ông John Wannamaker, một thương gia lớn, có lần đã tự thú: "Từ 30 năm nay, tôi đã hiểu rằng: sự chỉ trích chẳng ích lợi gì hết". Rồi một buổi chiều, mới leo lên ngọn một gò nhỏ, tôi hoảng lên vì thình lình thấy tượng trưng của luật pháp nghiêm khắc là chú hiến binh bữa nọ, lần này cưỡi con ngựa hồng, mà con Rex của tôi thì chạy thẳng tới chú ta.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm. Mỉm cười với ai, tức như nói với người đó: "Tôi mến ông.
- Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Mà đàn ông lại thừa biết rằng người vợ được chiều chuộng khéo léo sẽ làm mọi việc, hy sinh mọi thứ cho chồng vui.
Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông. Sau cùng, ông Parsons thay đổi chiến thuật và kiếm cách làm thỏa lòng tự ái của viên thu thuế, ông nói: "Tất nhiên tôi cho rằng việc của tôi không quan trọng bằng những việc khác, gai góc hơn nhiều mà ông thường phải giải quyết.
: "Trong luật hàng hải, thời hạn tiêu diệt thẩm quyền là sáu năm phải không?". (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) "Ông trả lời gấp, tức là lợi chung cho chúng ta. Cửa hàng chúng tôi mới nhận được lô thứ nhất.
Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y. Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn.
Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Thiệt lạ lùng, thiệt bất ngờ, tới nỗi cô thư ký thẹn thùng đỏ mặt lên. "Hồi đó, những tờ báo ở Boston đăng đầy những quảng cáo của bọn lang băm và của bọn cô mụ vườn mà môn thuốc và cách đỡ đẻ của họ đã làm cho nhiều người nguy tánh mạng.
Bản tính loài người như vậy. Chỉ có mỗi một cách thắng trong một cuộc tranh biện, là tránh nó đi. Đã lâu lắm, khi tôi còn là một đứa nhỏ chạy chân không qua những khu rừng để tới trường học làng tại miền Missouri; một hôm, tôi đọc một bài ngụ ngôn về mặt trời và gió.
Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.