Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Mở tủ ra, thay quần áo. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Cô gái bảo: Không. Bố xuống đường đi bộ về trước. Đó gọi là biết chơi.
Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Chưa có gì để không thích. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Để không khóc, phải cười thôi.