Thấy mặt mình mát lạnh. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Một khuôn mặt ai ai cũng có. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Một ngày thả ra nắng mặt trời.