Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Mất mất người kể chuyện. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.