Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Quý vị biết đấy, Bob rất thích chụp hình.
Chỉ còn một việc nữa… Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến. Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc.
Trong buổi tối hôm ấy, một người khách đột nhiên hỏi tôi rằng: Giả sử anh đang đi dưới sân đài truyền hình NBC thì có ai đó nắm lấy anh đặt anh ngồi xuống một cái ghế trong phòng quay, nhét vào tay anh một mớ bản tin và nói: Brokaw bệnh rồi. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.
Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây. Một cá tính hài hước luôn sôi nổi kể chuyện, nhất là khi nói về thời niên thiếu của anh ở Hoboken, New Jesey. Đáng nói là những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George chẳng ai thấy nhàm chán.
Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả. Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra. Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách mời.
Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams
Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp. Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không. Và dùng hay không dùng là quyền của bạn.
Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác. Đặc biệt là khi người trò chuyện với bạn không có chuyên môn như bạn, lúc này tốt nhất hãy dùng ngôn ngữ không chuyên biệt, rõ ràng và dễ hiểu. Lúc đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài.
By all the stars above you. Lúc đó chúng tôi đang học lớp chín ở trường trung học Bensonhusrt, sắp sửa tốt nghiệp đến nơi thì cả bọn lại gây ra một vụ việc kinh khủng đến mức tưởng chừng bị đuổi học. Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện.
Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy. Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc.