Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Không không cần gì cần ai nữa. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Đừng sa sầm mặt như thế. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Nó vẫn còn hoang dã.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Tốt hơn là nên nhập vai.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Thậm chí, phải viết, phải sống. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Cơ bản là không muốn lắm. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.