Sẽtop1

Địt cho em phóng viên sướng té đái lúc phát sóng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.

    Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).

    Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.

    Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.

    Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.

    Bạn không mong bác đọc lắm. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Liên miên liên miên đục vào óc.

    Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.

    Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Để chờ một sự thật tươi đẹp.

    Chứ không thở dài như những người thân… Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.

    Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap