Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước.
Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ. Và để trả ơn tôi, họ đã tán trợ những cải cách triệt để của tôi về pháp chế".
Ông diễn thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân. Cái đó mới thật nguy hại. Sâu ăn hết bông hồng của tôi.
Trong tình hình khẩn trương như vậy, trong không khí bừng bừng thù oán đó, Rockefeller quyết lấy lòng và giải hòa với họ. Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được. Xin các bạn đọc - và nhớ thi hành, vì đọc suông không có kết quả - những lời khuyên chí lý sau này của giáo sư Elbert Hubbard: Trong những bảo vật đó, có khả năng huyền diệu khích lệ người khác bằng những lời khuyến khích thành thật và khả năng làm cho họ biết những năng lực tiềm tàng của họ.
Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa. Ông Farrell là chủ một biệt thự.
Vì những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm. Như tên tướng Al Capone chẳng hạn. Vì những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm.
Tôi do kinh nghiệm mà biết rằng sau khi đọc bức thư đó, có vài bạn đã dùng phương pháp đó như cái máy thiếu hẳn vẻ tự nhiên: họ không dùng những lời khen tặng thành thật mà lại dùng một lối nịnh hót dối trá và ti tiện. Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm. Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa".
Đó, muốn có hạnh phúc trong gia đình thì quy tắc thứ tư là: Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. Có lần một độc giả nóng tính viết thư cho ông nói rằng không đồng ý với ông về bài ông viết kỳ trước và dùng những danh từ không đẹp đẽ gì để tặng ông. Steinmetz sung sướng.
Khi Lawes tới, ông hỏi bằng một giọng vui vẻ: "Sao? Tôi để ông giám đốc khám Sing Sing, ông nghĩ sao? Phải có một người giỏi mới được". Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó. Và ông cậy đại tá làm công việc khó khăn là báo tin đó cho Bryan hay.