Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Một số người giúp đỡ nhiều. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Tay tiếp tục thả giấy vào. Cặp giò kia phàm tục quá.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Phải tập trung vào học. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Để đỡ tình cờ lặp lại. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.